[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 1 : Phần mở đầu
Người đăng: Hoaqin
Ngày đăng: 21:04 24-09-2018
.
Ta là người trong võ lâm, phải nói ta đã từng là người trong võ lâm.
Nói thế là bởi vì, ta giờ đã ở ẩn.
Sau khi trải qua rất nhiều gió tanh mưa máu, ta mới hiểu ra cuộc sống chém chém giết giết trên giang hồ không hợp với mình.
Điểm này, nhìn những năm tháng luyện công gian khổ của ta là rõ.
Nhớ khi xưa, lúc ta bắt đầu luyện võ, sư phụ có răn dạy.
"Đồ nhi, tuy con là đại đệ tử, nhưng tư chất lại bình thường nhất trong các đệ tử bản môn. Sợ rằng thành tựu sau này có hạn, không đè nổi các sư huynh đệ. Vi sư có mấy quyển bí bản được đồng đạo võ lâm tặng cho, con cầm đi luyện tạm."
"Vâng! Đệ tử quyết không phụ sư phụ bồi dưỡng!"
Lúc ấy ta trẻ nhỏ vô tri, không nhận ra nụ cười hèn mọn vô sỉ của sư phụ. Hồn nhiên tin tưởng chuyện ma quỷ của lão tặc đó, chữ còn chưa biết hết đã đần độn luyện theo bức hoạ trong bí tịch.
Kết quả là, quyển bí tịch đầu tiên khiến ta thương nặng nôn ra máu nằm mười tháng. Lúc ấy ta cảm thấy tư chất của mình quá kém, có tí võ công cũng không luyện được, làm sư phụ mất mặt. Chột dạ và tự ti khiến ta không dám lười biếng. Vừa khỏi lại luyện tiếp.
Luyện lần thứ hai tốt hơn, chỉ nằm sáu tháng. Cho nên tuổi thơ của ta có hơn một năm vô ý thức trôi qua trên giường...
Lúc mơ màng, ta nhớ hình như sư phụ cãi nhau với một hòa thượng.
"Con lừa trọc còn dám trách ta trộm Dịch Cân Kinh à, Chùa Thiếu Lâm các ngươi có đồ tốt không? Đồ đệ của ta luyện vào bị thương như thế. May mà lão phu thông minh, không luyện công của đám khốn nạn các ngươi."
...
Sư phụ? ! Không phải võ lâm đồng đạo tặng cho ngài sao? ! Võ công này tên gì? ! Dịch Cân Kinh? !
Ba năm sau, ta luyện bí tịch đầu tiên được bảy tám phần, bắt đầu luyện quyển thứ hai.
Lúc luyện quyển thứ hai, cho rằng có cơ sở của quyển đầu tiên thì kết quả sẽ tốt hơn. Nhưng ta sai rồi...
Luyện quyển thứ hai khiến ta tẩu hỏa nhập ma. Chân khí trong cơ thể tán loạn. Ta bị chân khí của mình bắn bay ra ngoài, đâm vỡ hơn 20 bức tường liên tiếp. Tuy nói tường nát trên núi chúng ta mỗi tháng phải sửa một lần, gió thổi mưa rơi là lạnh, nhưng hơn 20 tấm đấy!
Ta bây giờ còn nhớ biểu cảm hoảng hốt của sư thúc lúc ấy. Hắn tán tỉnh được thôn cô làng bên, vừa chui vào chăn thì bị sư điệt của mình kêu á á á phá tường bay như điên vào. Nghe nói, sau đó hắn bị bệnh dương hàn, không thấy tán gái nữa. Gần đây còn xuất gia làm đạo sĩ. A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn...
Sau đó ta gãy tay gãy chân tàn phế hơn hai năm. Khoảng thời gian đó, ta chịu cơn đau khoan tim thấu xương mà luyện khí, cuối cùng luyện trọn vẹn quyển thứ hai.
Nhưng sau đó có bảy đạo sĩ đến nhà, bị sư phụ chỉ mặt mắng.
"Võ Đang Thất Hiệp còn giang hồ đồng đạo nghĩa không! Chẳng phải các ngươi khoe Thái Cực Thần Công của mình âm dương hỗn hợp, ai cũng luyện được sao? ! Thế mà đồ đệ của ta luyện thành như này. Nếu lão phu không thông minh thì đã bị các ngươi lừa rồi."
Ta tức đến suýt hộc máu.
Sư phụ? ! Thế này là thế nào? ! Võ công Phật gia Đạo gia không thể luyện chung mà! !
Sau đó, ta cực kỳ cẩn thận khi luyện quyển thứ ba. Ta thề ta cực kỳ cẩn thận.
Nhưng quyển thứ ba chỉ là một bức tranh.
Chắc không sao đâu nhỉ.
Sự thật chứng minh ta lại toi rồi.
Luyện bức tranh đó không được bao lâu, ta bị đứt sạch kinh mạch, phế hoàn toàn. Hơn một năm sau, sư nương cầm về một nhánh linh chi, ta mới có thể dần dần đi lại.
Về sau có hơn 30 khách giang hồ trang phục tướng mạo khác nhau đến nhà, đánh với sư phụ đến tối tăm trời đất, vậy mà không thể làm gì lão tặc này. Còn bị sư phụ mắng một trận.
"Đám nhóc Ma Giáo! Có còn thể diện không! Giáo chủ các ngươi nói, Xuân Phong Dạ Vũ Đồ chỉ cường giả có được, kẻ thắng làm vua. Lão phu hạ dược ngất đám khốn nạn các ngươi, dao không dính máu quang minh chính đại lấy đi. Còn muốn cầm về?"
Ông nói cái gì? Xuân Phong Dạ Vũ Đồ của Ma Giáo? ! Sao ông không lên trời đi? !
...
...
Sau đó ta từ bỏ.
Sư phụ cho gì ta luyện đấy. Dù sao một cái mạng rách, không luyện công chết thì sớm muộn cũng bị các môn phái này truy sát chém chết.
Sư phụ vẫn ngày ngày đưa ta các bí tịch được đồng đạo võ lâm ‘Tặng cho’, ta nhận lấy tất cả, khổ luyện từng quyển.
Nhưng cũng lạ, luyện xong quyển bí tịch thứ ba thì bí tịch sau đó chẳng những không khiến ta bị thương, mà còn ngày càng đơn giản. Cuối cùng sư phụ kinh ngạc: "Đồ nhi, con còn không chết sao?"
Này!
Chết con bà ông ấy!
Tóm lại về sau ta ngày càng khỏe mạnh, ngay cả bệnh nhẹ cũng chưa từng dính.
Cuối cùng, đến năm 22 tuổi xuống núi, ta mới nhận ra, mình... Vô địch thiên hạ.
.
Bình luận truyện